L
ần thứ hai
Đã hơn một tháng rồi, nó không còn nhận được những tin nhắn trìu mến yêu thương có thể mang niềm vui đến bất chợt lúc nào trong ngày: "Yeu az, y dang lam gi zay? Ko nho a phai ko? Y zat te nhaz!...Zui y se bit tay..."
Đã hơn một tháng rồi, mỗi buổi tối đối với nó bỗng trở nên dài lê thê như một cực hình, khi nó biết chắc chắn rằng sẽ không còn được nhận một lời nhắn ngọt ngào: "Y dau zui? A om y that chat ne... Chit ne... Minh ngu nào y!..." như một thói quen ngọt ngào không thể thiếu đã từng diễn ra êm đềm suốt 150 đêm có lẻ, từ khi nó có trong đời tình yêu của anh. Nó đã khổ sở biết nhường nào để van xin, cầu cứu, dỗ dành, mà giấc ngủ ương bướng vẫn không chịu đến, bỏ quên đôi mắt luôn lấp lánh vui tươi ngày nào hằn sâu vết quầng thâm sau bao đêm trằn trọc, chập chờn những giấc mơ không yên ổn...
Đã hơn một tháng rồi, nó không được nhìn thấy anh, không được âu yếm xiết chặt vòng tay bé nhỏ mềm mại qua lưng anh, hít thở thật sâu hơi ấm quen thuộc ấy và say đắm đặt trên môi anh một nụ hôn ngạt thở...
Đã hơn một tháng rồi, không còn những cuộc hẹn hò chớp nhoáng trong quán cafe yên ả với tiếng nhạc không lời du dương, chỉ để được nhìn thấy nhau trong chốc lát, được chạm khẽ vào bàn tay nhau và ríu rít cười đùa những câu chuyện muôn thuở không đầu không đuôi... Không nhớ nổi đã có biết bao lần chỉ vì có quá ít thời gian mà nó bị anh cho ăn món "lẩu lưỡi" ngon lành, tại nó vốn rất thích mùi thơm của hương trà Dâu Dimas nhưng lại không chịu được độ nóng bỏng rát của cốc trà khi phải uống vội vội vàng vàng trong ánh mắt anh nhìn thật tinh nghịch mà nồng nàn đến không thể giận...
Tự nó... Tự nó đã chối từ tất cả những kỷ niệm và những cơ hội thân thương đó...
Lần thứ hai trong đời, một người đàn ông lại làm cho trái tim nó phải đau đớn, xót xa đến thế...
***
Lần đầu tiên, là khi người con trai là mối tình đầu của nó bỗng bị "sét đánh" choáng ngợp trước đôi mắt nai thăm thẳm mơ màng của một cô bé sinh viên năm thứ nhất mới nhập trường rất yêu kiều, xinh xắn. Khi những lời xì xào bóng gió của bạn bè bắt đầu bay đến tai nó và xuất hiện lời nói dối ngập ngừng đầu tiên của anh: "Tối nay... anh đi học thêm ngoại ngữ nhé!", nhưng rồi nó lại tận mắt chứng kiến anh đang vui vẻ cười đùa trong căn phòng KTX với cô bé ấy, cũng là khi niềm tin và những kỷ niệm lãng mạn, trong trẻo đầu đời mà nó vẫn tự hào nâng niu gìn giữ suốt hơn một năm trời yêu nhau đã tan vỡ như bong bóng xà phòng. Lòng kiêu hãnh của cô sinh viên đệ nhị văn khoa nổi tiếng học giỏi, chăm chỉ, khéo léo, dễ thương bỗng chốc vụn vỡ như chiếc bình pha lê rơi tan tành thành hàng ngàn vạn giọt nước mắt trong veo, nhức nhối... Nó chủ động nói lời chia tay, mặc ánh mắt tiếc nuối van lơn và những lời thanh minh đầy hối hận của anh: "Chỉ là một phút xao lòng của đàn ông thôi mà em... Cho anh xin lỗi. Thực sự anh chỉ yêu và chỉ cần một mình em thôi. Em là người con gái duy nhất có thể hiểu anh đến tận cùng..." Nó kiên quyết quay đi, âm thầm nghe niềm đau trong trái tim nhạy cảm mong manh của mình bị vắt kiệt cùng... Nếu đơn giản chỉ vì nét xinh đẹp kiều diễm trời cho ấy mà anh sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả những kỷ niệm đắm say và những điều tốt đẹp khác trong con người nó - vốn vẫn là niềm tự hào, hãnh diện của anh trước bạn bè - thì trước hay sau trong cuộc đời này rồi anh cũng sẽ tuột khỏi vòng tay nó thôi, không bởi cô gái xinh đẹp này thì bởi cô gái kiều diễm khác...
Những ngày ấy, chỉ có lòng tự ái và niềm kiêu hãnh thầm lặng đã giúp nó đứng vững và vượt qua nỗi đau đầu đời tưởng không thể vượt qua, để vẫn có thể bình thản lên lớp học mỗi ngày và làm tròn phận sự của một cô lớp trưởng năng động, giỏi giang luôn được thày thương bạn mến, để vẫn có thể bình thản mỗi khi tình cờ đi qua anh, đi qua cô bé ấy với cái gật đầu chào thân thiện và nụ cười tươi tắn, để vẫn có thể bình thản bỏ lại đằng sau lưng những ánh mắt vừa ái ngại tò mò, vừa thầm kín tương tư của đám con trai. Chỉ có nó mới biết rằng trong thẳm sâu trái tim mình, vết thương đó sẽ không bao giờ lành miệng, vì nó là người không thể biết quên...
Sau nỗi đau ấy, nó nhìn đàn ông bằng con mắt khác. Không hận thù nhưng đầy cảnh giác. Nó chợt hiểu ra, trái tim đàn ông đôi khi còn yếu đuối, mong manh hơn cả trái tim của nó. Tình yêu và sự say mê trong họ không phải lúc nào cũng song trùng. Họ không dễ vượt qua một đôi mắt ướt át đa tình, một đôi chân dài thon thả miên man hay một số đo căng tròn nóng bỏng, dù trong đó không hề có tình yêu, và có thể nhanh chóng lãng quên. Thực ra đàn ông là những kẻ rất khôn ngoan, rất biết thế nào là giá trị của một người phụ nữ mà họ mong muốn được gắn bó suốt đời, nhưng lại khó có thể chối từ những cơ hội lãng du đi ngang về tắt...
Không né tránh, nhưng cũng không dễ dàng chịu công nhận thất bại, nó chọn cho mình một lối khác để bước đi trong lặng thầm kiêu hãnh, lặng thầm tích lũy và củng cố thêm cho mình những giá trị tốt đẹp khác mong làm phong phú hơn cái nhan sắc vốn không được trời ưu ái phú cho đến mức có thể làm choáng váng cánh đàn ông háo sắc, nhưng vẫn đủ duyên dáng, mặn mà để những ai đã từng gặp một lần khó có thể quên. Để bù đắp cho những gì đã từng bị tổn thương... Để anh sẽ phải hối tiếc suốt đời vì đã từng dại dột đánh mất tình yêu của nó... Để không bao giờ nó còn phải chịu nỗi đau bị chối từ một lần nữa trong đời...
***
Nhưng vẫn có nỗi đau lần thứ hai... Là vì...
Thực sự cho đến lúc này nó cũng chẳng biết là vì sao nữa...
Trái tim nó, ngay từ khi được sinh ra vốn đã rất nhạy cảm mong manh, đã hào phóng mang đến cho nó thật nhiều cảm xúc lãng mạn say mê với cuộc đời, với tình yêu, nhưng cũng không hề nương nhẹ mang về những nỗi buồn tủi vu vơ trước bất cứ sự đổi thay, dù là nhỏ bé nào trong trái tim những người mà nó yêu thương. Nó đã từng được đón nhận nhiều niềm vui sướng, cũng đã từng chịu đựng nhiều nỗi tủi buồn, nhưng chưa bao giờ thấy ghét bỏ trái tim mình. Biết yêu thương và được yêu thương luôn là niềm hạnh phúc lớn lao mà không phải ai cũng may mắn có được trong đời, như anh vẫn thường âu yếm nói: "Đó là quà tặng của cuộc sống đấy, yêu ạ"...
Nó gặp anh, khi đã chạm tới độ chín của một người đàn bà may mắn hội tụ được nhiều yếu tố mà một người đàn ông từng trải và hiểu đời thường ước muốn. Thời gian, kinh nghiệm sống, những niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời, của tình yêu đầu tiên và những tố chất tiềm tàng tự bản thân nó có, đã hòa trộn thấm đượm trong nó một chất men say không dễ nhận ra nhưng đầy cuốn hút. Ở nó, có sự kết hợp đặc biệt giữa nhiều điều trái ngược tưởng như vô lý mà lại thành có lý. Nét kiêu sang, thông minh luôn kín đáo thấp thoáng bên cạnh sự thân thiện, cởi mở, khiêm nhường. Sự chín chắn, nghiêm túc xen lẫn vẻ hồn nhiên, hài hước, tinh nghịch. Sự tỉnh táo, thận trọng song hành cùng niềm lãng mạn, đam mê. Sự sắc sảo, quyết đoán không làm mất đi nét duyên dáng, đằm thắm, dịu dàng đầy nữ tính… Nhiều người nhận xét nó là type đàn bà “ba trong một” - vừa có sự hiểu biết, lắng nghe, chia sẻ của một người bạn tri kỷ tâm giao, vừa có nét chu đáo, quán xuyến, chăm lo của một người vợ hiền đảm đang, vừa có niềm đắm đuối, đam mê, nũng nịu của một người tình ngọt ngào - khiến trái tim của không ít những người đàn ông từng trải và thành đạt quanh nó luôn âm thầm ước ao, thèm muốn.
Nhưng nó lại chỉ yêu anh, một người đàn ông rất đỗi bình thường trong con mắt của mọi người, nhưng lại không hề tầm thường trong con mắt khó tính, khắt khe của nó. Anh không có sự hào nhoáng của danh vọng, địa vị, tiền tài, cũng không phải là người khéo léo, tâm lý, biết chiều chuộng phụ nữ, nhưng có sự phong phú, sinh động, am hiểu rất đặc biệt của một người đã sống nhiều, trải nghiệm nhiều hơn cả tuổi của mình. Mỗi khi ở bên anh, nó thấy cuộc đời thật vui vẻ, thú vị, nhiều màu sắc và rất đỗi bình yên, thấy mình được sống đúng là mình với những niềm vui, nỗi buồn không bao giờ nhàm chán, với sự khao khát, say mê đã từng bị vùi nén, ngủ im trong niềm kiêu hãnh âm thầm suốt một thời con gái… Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng với nó, tình yêu của anh là cả một gia tài, vì cuộc đời đã dạy nó hiểu rằng: sắc đẹp cũng như danh vọng, địa vị, tiền tài ... tất cả rồi sẽ qua đi, được sống đúng là mình với tình yêu của chính mình mới là niềm hạnh phúc đích thực và đáng ước ao... Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó và anh dường như đã hiểu nhau và cảm thấy gần gũi, thuộc về nhau từ lâu lắm rồi. Tình yêu đến thật ngọt ngào và tự nhiên, như không thể khác. Như không thể nào lại có niềm đau...
Nhưng nó sững sờ khi bất chợt nhận ra anh bỗng nhiên khác đi, rất khác... Có sự lững lờ, nhạt nhẽo, miễn cưỡng nào đó đã xen vào những ngày tháng dấu yêu nồng nàn. Mật độ những tin nhắn thưa dần, hình như không còn nữa sự tha thiết, say mê, nhung nhớ. Những cuộc gọi cũng thưa dần, tuy vẫn được duy trì mỗi ngày nhưng hình như thật khô khan, chỉ như một nghĩa vụ cần phải duy trì. Những cuộc hẹn bên quán cafe cũng thưa dần, và mỗi lúc ngồi đối diện bên nhau, hình như không còn nữa những câu chuyện ríu rít bất tận không đầu không đuôi tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, không còn nữa những ánh mắt trìu mến yêu thương và cảm giác mong ngóng đợi chờ từng giây từng phút... Có phải sự thật là thế không, hay chỉ do trái tim quá nhạy cảm mong manh của nó đã tự tưởng tượng ra tất cả? Từ nơi nào đó thẳm sâu trong lồng ngực nó chợt nhói đau một niềm linh cảm mơ hồ. Nó lẳng lặng dỗi hờn. Những tin nhắn từ nó cũng bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo. Những câu nói cũng bỗng chốc trở nên cứng nhắc, khô khan. Những tiếng cười đùa cũng bỗng chốc trở nên thưa vắng… Nó không còn chủ động nhấc máy gọi điện hay nhắn tin cho anh nữa, và từ chối luôn cả những cuộc hẹn hò... Nó cũng trở thành một người khác đi, rất khác…
Nhưng anh không nói gì, không hề nói gì trước thái độ ngang ngược cố tình của nó. Không giải thích, không hỏi han, không thắc mắc, cứ lẳng lặng xa dần… Như nó chưa từng là gì cả... Như nó không đáng là gì cả... Không đáng được nhận cả một lời chia tay hay giải thích...
Tại sao???... Nó ngàn lần muốn gào lên thật to câu hỏi ấy, nhưng lòng kiêu hãnh bất cần đã ngăn nó lại. Anh đã quá đủ trưởng thành để tự ý thức và chịu trách nhiệm trước việc mình làm. Và nó cũng quá đủ trưởng thành để biết tự yêu quý và tôn trọng bản thân mình, trước khi để cho người khác có cơ hội coi thường, chà đạp. Nếu anh đã chọn sự im lặng, chắc là anh có lý do riêng. Tại vì nó đã làm cho anh thấy chán ngấy và mệt mỏi... Tại vì anh đã có hình bóng khác thay thế nó trong trái tim anh... Tại vì cuộc đời phức tạp chồng chéo những mối quan hệ giăng mắc này đâu phải điều gì cũng có thể chiều theo ước muốn của những trái tim đỏng đảnh... Tại vì anh né tránh, sợ nếu nói ra lý do thật sự, sẽ một lần nữa làm đau nó… Tại vì...
Mà thôi… Lần thứ hai trong đời, nó sẽ chủ động ra đi, như đã từng ra đi mà không cần chờ một lời giải thích... Cho dù nỗi đau xót xa này không còn giống nỗi đau tinh khôi của một thời nông nổi dại khờ... Cho dù nó không thể nào tin một người từng trải, sâu sắc như anh lại nỡ cư xử với nó theo cách ấy... Nhưng nó sẽ không làm khó cho anh, và cũng sẽ không hành hạ thêm trái tim mình nữa bằng những nỗi dằn vặt nghi ngờ mà nó không đáng chịu. Nó tin là anh có lý do riêng - cái lý do rất có thể anh sẽ chỉ nói ra khi nó đã đi xa, đi quá xa rồi không thể quay trở lại...
Mà thôi...
Ai đó đã từng nói rằng: "Trái tim có những lý lẽ mà lý trí không sao hiểu được"...
Ai đó đã từng nói rằng: "Trong đời có nhiều cách để yêu thương, nhưng đừng để tình yêu kia mang tổn thương, trở thành nỗi đau thương"...
Ai đó đã từng nói rằng: "Hãy học cách thay đổi mình khi nỗi đau đến. Có những lời nên chôn chặt trong lòng. Có những nỗi đau nên lẳng lặng quên đi. Khi đã trải qua, thấy mình trưởng thành hơn, tự mình hiểu là đủ. Có những thay đổi mình không cần phải nói ra, người ta sẽ nhìn thấy"...
Và ai đó đã từng hỏi rằng: "Sao trái tim em thật yếu đuối mong manh mà niềm kiêu hãnh lại nhiều đến thế?"...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét