Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Trà Cung Đình


Trà Cung Đình

Uống trà Cung Đình, chẳng mong được làm Vua
Chỉ mong níu giữ chút thời gian bên nhau ấm áp
Cũng chẳng ham làm Quý phi trong cung vàng điện ngọc
Để ngẩn ngơ lòng mê đắm đấng Quân vương

Em chỉ là em, bình dị khiêm nhường
Bé bỏng bên anh với trái tim rộng mở
Sẵn sàng yêu thương, sẵn sàng chia sẻ
Mọi nỗi vui buồn, trăn trở trong nhau

Trà Cung Đình hương rất nhẹ và sâu
Vị ngọt dân gian thơm dịu dàng quyến rũ
Giấu ngàn lẻ một đêm dài không ngủ
Vào một đêm thăm thẳm nhớ không cùng...





Author: Hoa Lily - Hạnh Ly
*Please ask for permission before copying this.



Nó thích uống trà Cung Đình.
Dù chẳng gắn với một kỷ niệm nào đặc biệt, nhưng không hiểu sao mỗi khi có điều gì cần suy tư, chia sẻ, hay đơn giản chỉ là cần một sự thư giãn, nó đều nghĩ đến cái quán trà nhỏ ấy. Có lẽ vì nó thích cái không khí thâm trầm với sắc màu ấm áp của những chiếc đèn lồng đỏ và những chiếc quạt nan mềm mại đề những bài thơ cổ bằng chữ Hán treo trên tường; thích cái không gian vắng vẻ, yên ả, và những tiếng nói cười, những bước chân đi lại dường như cũng khẽ khàng hơn; thích cái cách bắt buộc phải từ tốn, nhẩn nha thưởng thức hương thơm dân gian nóng bỏng, sâu lắng và bí ẩn tỏa ra từ những cốc trà với rất nhiều tên gọi khác nhau: Trà Quý phi, Quân vương, La hán, Dũng sĩ, Bát bảo… gợi nhớ một thời vàng son trong những câu chuyện cổ xưa. Cũng có lẽ vì nó thích vừa được thảnh thơi thưởng thức hương vị trà, vừa có thể lim dim mắt đẩy lùi thời gian trôi xa hàng thế kỷ, để thử nhấm nháp cảm giác khi nó thấy mình là một nàng Serehazat kiều diễm bí ẩn với những câu chuyện ly kỳ hấp dẫn có thể mê dụ đức vua không chán suốt ngàn lẻ một đêm, hay một Nữ hoàng Cleopat xinh đẹp tài giỏi lẫy lừng trong huyền thoại, hoặc một Hoàng hậu Võ Tắc Thiên đẹp sắc sảo quyền biến, có thể làm làm nghiêng ngả cả một triều đại… (Có sao đâu nhỉ, nó vốn là một kẻ “âm lịch” giàu trí tưởng bở và thích sống với quá khứ mà). Và có lẽ vì ở đó, nó thấy nhịp sống dường như chậm hơn, ít áp lực hơn; ở đó nó thường nói ít hơn, nghĩ nhiều hơn, và mỗi lần đứng dậy khỏi cái chỗ ngồi quen thuộc, nó thấy mình hình như trở nên khôn ngoan hơn, thấu hiểu cuộc đời hơn…
Nhưng anh lại không thích uống trà Cung Đình.
Nó phát hiện ra điều đó, khi lần đầu tiên rủ anh đi uống trà, chợt cảm thấy giọng nói của anh qua điện thoại mang một âm sắc mơ hồ thiếu hào hứng: “Quán trà ấy ở chỗ nào nhỉ?”. Và ngay khi bước vào trong quán, nó vừa kịp gọi cho mình một cốc trà La hán quen thuộc, chưa kịp làm “hướng dẫn viên” giúp anh chọn một loại trà thích hợp thì đã thấy cô bé phục vụ nhanh nhảu mang lên một ly nước cam tươi như anh yêu cầu. Nó thấy buồn cười, khi nghĩ rằng anh có thể chỉ cầm cự được 10 phút là uống xong ly nước cam ấy, trong khi nó có thể sẵn sàng ngồi hàng giờ với một cốc trà, một phích nước nóng và lọ đường phèn bé xíu. Vì thế, nó trêu chọc, kích động cho bằng được để anh phải bỏ ly nước cam, gọi thêm một cốc trà La hán như của nó. Nhưng dường như anh không biết bắt đầu như thế nào, bàn tay lóng ngóng cầm chiếc thìa nhỏ dằm dằm cốc trà một cách miễn cưỡng, nhấp thử một ngụm và hơi nhăn mặt: “Ngọt quá! Anh không quen…” Nó lại phì cười vì cái tính ngang bướng oái oăm chẳng giống ai của mình. Nó thế đấy, rất tò mò, và mỗi khi có cơ hội đều tận dụng nếm trải cho bằng được mọi thứ mùi vị, mọi cảm giác mà nó chưa từng được biết trong cuộc đời này, lý do đơn giản là chỉ để có thể mô tả chính xác cái cảm giác đó là thế nào; hoặc đơn giản hơn, là để biết đường tránh xa không một lần thứ hai nào còn tò mò muốn nếm thử cảm giác ấy nữa. Nhưng mà hình như nó đã không nghĩ đến chuyện một người đàn ông như anh thì sẽ thích những cảm giác mạnh mẽ hiện đại hơn, thích những câu chuyện sôi nổi, thời sự hơn, thích những mùi vị văn minh, hấp dẫn hơn… Nhưng kệ anh chứ, ai bảo anh đòi chơi với nó, thì anh phải chấp nhận cả những cái nó thích mà anh không thích chứ! (Câu này xưa như trái đất, nhỉ? Hì, nói cho sĩ diện thế thôi, chứ nó biết thừa rằng nó sẽ không bao giờ rủ anh vào quán trà này một lần thứ hai nữa, nó chúa ghét cái cảm giác bị người khác chiều lòng mình một cách miễn cưỡng như thế đấy!)
Nhưng lần sau... nó sẽ thử vào quán trà này một mình, xem nó còn thực sự thích trà Cung Đình không nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét