Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012






 



 

Người nhà quê

Xa quê mấy chục năm trời
Mà ta chẳng hết là người nhà quê
 
Vẫn thèm tiếng sáo triền đê
Tiếng gà cục tác trưa hè nắng thơm
Thèm cay nồng khói rạ rơm
Bụi tro lấm đượm bát cơm ngày mùa
 
Thèm câu nhắn sớm gọi trưa
Ríu ran lối xóm lời thưa tiếng chào
Nồi khoai quánh mật ngọt ngào
Bát chè vối nóng qua rào mời nhau
 
Giờ về thành thị chênh chao
Nhòe cay khói bụi, ồn ào phố đông
Vẫn nghe da diết trong lòng
Vẫn mơ xanh những cánh đồng mờ xa...
 
Bao năm xa, vẫn là ta
Vẫn nguyên gốc gác con nhà thôn quê
 
 
Nỗi niềm không tên
 
Trả em về với mùa thu
Chớm heo may nhuộm non tơ má hồng
Con thuyền mắc nợ dòng sông
Chở đầy tình tứ mà không bến về
 
Trả em về với mùa hè
Chói chang nắng gọi tiếng ve cồn cào
Cánh buồm phượng đỏ khát khao
Mang miền cổ tích trôi vào lãng quên
 
Trả em về với mùa xuân
Nõn nà búp để non ngần mưa bay
Men trời rót đất nghiêng say
Chén tương tư sánh vơi đầy hư không
 
Trả em về với mùa đông
Hanh hao nắng với nỗi lòng đơn côi
Đa đoan giọt bấc ngang trời
Trái tim lỗi hẹn với người tình thơ
 
Trả em về với dại khờ
Ngu ngơ câu nói, ngu ngơ mắt nhìn
Để anh quay gót trước thềm
Sau lưng rơi một nỗi niềm không tên..
 
 
Ú tim
 
Ngày xưa… Chơi trò ú tim
Tôi khờ khạo quá, chẳng tìm thấy em
Hoa xoan rụng tím bên thềm
Em như cô Tấm bỏ quên dấu hài
 
Bên tôi, em lớn từng ngày
Tôi vô tư, vẫn loay hoay trốn - tìm
Mải mê tăm cá bóng chim
Hay đâu em dõi mắt tìm xa xôi
 
Hoa xoan tím chẳng còn rơi
Dấu chân cũ chẳng về nơi hẹn hò
 
Bây giờ… Em đã sang đò
Bên sông, trẻ vẫn chơi trò ú tim…
 
 
Hoa gạo
 
Hoa gạo nở ngã tư thành phố
Cháy bập bùng những đốm lửa chiều quê
Triền đê vắng, lũ trẻ trâu nghịch ngợm
Xúm xít chia nhau củ khoai nướng lỡ mùa
 
Tháng ba khát cơn mưa nào xa lắm
Sấm ngang trời đánh thức những giấc mơ
Hoa gạo ủ trong nón mê, cặp cỏ
Để đêm về bùng cháy những vần thơ
 
Ta xa quê đã mấy mùa dầu dãi
Chốn thị thành rực rỡ sắc màu qua
Vẫn nhói lòng trước màu hoa dân dã
Cõi thẳm sâu thắp lửa gọi ta về...
 
 
Hoa loa kèn
Cho ngày sinh nhật
 
Mong manh như ánh sáng
Thẳm sâu trong loa kèn
Kiêu hãnh và rạng rỡ
Tháng tư - ngọc ngà em
 
Thân thương góc phố quen
Gánh hàng hoa rong ruổi
E ấp giấu hương thầm
Tháng tư - em không tuổi
 
Thời gian sao nỡ vội
Giục mùa thảng thốt qua
Tháng tư - em riêng nở
Cho nỗi lòng riêng ta...
 
 
Đi lễ chùa
 
Búp non se sẽ
Cánh non nhè nhẹ
Thảnh thơi chốn thiền
 
Mắt non đăm đắm
Hương non thăm thẳm
Chuông thoảng chon von
 
Hồn tôi phiêu thoát
Se sẽ
Nhè nhẹ
Đăm đắm
Thăm thẳm
Non...
 
 
Trà Cung đình
 
Uống trà Cung đình, chẳng mong được làm Vua
Chỉ mong níu giữ chút thời gian bên nhau ấm áp
Cũng chẳng ham làm Quý phi trong cung vàng điện ngọc
Để ngẩn ngơ lòng, mê đắm đấng Quân vương
 
Em chỉ là em, bình dị khiêm nhường
Bé bỏng bên anh với trái tim rộng mở
Sẵn sàng yêu thương, sẵn sàng chia sẻ
Với mọi vui buồn, trăn trở trong nhau
 
Trà Cung đình hương rất nhẹ và sâu
Vị ngọt dân gian thơm dịu dàng quyến rũ
Giấu ngàn lẻ một đêm dài không ngủ
Vào một đêm thăm thẳm nhớ khôn cùng...
 
 
Men say
 
Đâu phải cứ xa nhau
Mới cồn cào nỗi nhớ
Tình yêu kỳ lạ thế
Không rượu nồng, vẫn say…
 
Vẫn gần nhau mỗi ngày
Mà dường như chẳng đủ
Trái tim luôn ích kỷ
Chỉ muốn mình nhau thôi
 
Bàn tay gọi bàn tay
Hơi thở tìm hơi thở
Bên nhau mà vẫn nhớ
Vẫn tiếc từng phút giây
 
Đâu phải cứ xa xôi
Mới tạc thành nỗi nhớ...
 
 
Tiệc tình yêu
 
Chúng mình bày tiệc tình yêu
Không mâm cao, chẳng cỗ nhiều mà chi
 
Môi mềm say mắt tình si
Đôi vòng tay ấm siết ghì yêu thương
Trán thơm mật, má ngọt đường
Tóc mây vấn vít toả hương ngạt ngào
Nụ hôn ngát suối rượu đào
Ủ men từ đất trời trao chúng mình
Mắt nâng, môi nếm chén tình
Đê mê từng giọt
    cạn bình khát khao…
 
Nồng nàn, đắm đuối gửi trao
Chúng mình mở tiệc xuân chào tình yêu!
 
 
Cà phê trưa
 
Thâm trầm từng giọt cà phê
Tan chầm chậm giữa trưa hè chói chang
Giọt thơm gọi những nồng nàn
Giọt cay đắng gợi trái ngang cuộc đời
 
Âm thầm từng giọt lặng rơi
Dửng dưng ánh mắt, nụ cười đi qua
Em giờ đã ở rất xa
Mang theo nỗi nhớ hương cà phê trưa
 
Mình anh ngồi với ngày xưa
Nhấp từng ngụm đắng cho vừa nỗi đau
Nổi chìm giọt nắng về đâu
Mắt đen, ơi mối tình đầu mộng mơ!
 
Uống cho cạn những dại khờ
Không em, vị đắng bao giờ mới tan?
 
 
Cà phê biển
 
Vẫn từng giọt đắng thơm rơi
Ly cà phê biển, bồi hồi lạ - quen
 
Tại vì hương biển say men
Hay vì ngọn gió hờn ghen dỗi vờ
Gọi cơn mưa đến bất ngờ
Thoảng rơi giọt mặn ướt bờ môi xinh
 
Phải đâu chỉ biển đa tình
Hương cà phê cũng uốn mình xôn xao
Trao tôi vị đắng ngọt ngào
Nửa quen, nửa lạ, chênh chao biển chiều
 
Trái tim muốn nói bao điều
Lại e giọt đắng tình yêu giỡn đùa...
 
 
Hà Nội thu
 
Xin Hà Nội cứ vào thu, như thế
Hoa sữa buông nỗi nhớ nồng nàn
Lửa hạ ủ trên tán bàng chưa tắt
Cây cơm nguội vàng đã hẹn đông sang
 
Xin Hà Nội cứ vào thu, như thế
Ngàn năm ngơ ngẩn khách qua đường
Mặc ai mải tháng ngày xuôi ngược
Lãng quên mình một thuở nhớ thương
 
Xin Hà Nội cứ vào thu, như thế
Như một chiều em bất chợt gặp anh
Heo may thả trắng một thềm hoa nắng
Mặt hồ nghiêng…
    Gió dậy sóng...
Tròng trành…
 
 
Vì sao
 
Bởi chưa bao giờ em nói
Với anh, về một khoảng trời
Có một vì sao bé xíu
Thắp lên cho một người thôi
 
Nên anh vô tình chẳng biết
Vì sao thức suốt đêm dài
Biếc xanh, dịu dàng, huyền ảo
Lặng lẽ sáng bên một người
 
Nên anh vô tình chẳng hiểu
Vì sao xanh nhung nhớ ai
Trái tim bé con trong trẻo
Khe khẽ đập cùng ban mai
 
Vì sao cứ âm thầm sáng
Cô đơn một góc trời xa
Cho cô bé buồn muốn khóc
Vì sao mà anh hững hờ?
 
Sẽ chẳng bao giờ em nói
Với anh, về một khoảng trời
Có một vì sao bé xíu
Thắp riêng cho mình em thôi
 
 
Thu qua phố
 
Nắng vút qua mái phố
Gió trong veo dịu dàng
Hương thời gian bỏ ngỏ
Những sắc màu mênh mang
 
Kỷ niệm ngỡ lãng quên
Trong rêu phong ngõ nhỏ
Trái tim ngỡ ngủ yên
Bỗng cồn cào gõ cửa
 
Trả ta về nỗi nhớ
Mùa thu nào xa xăm
Trả ta về với em
Nụ hôn đầu vụng dại
 
Biết cúc vàng có đợi
Hương cốm thơm có chờ
Ta lỡ chân qua phố
Đánh rơi chiều thu xưa
 
 
Mình em hò hẹn
 
Dẫu chưa từng hẹn anh
Một mình em vẫn đến
Nhặt sao rơi cuối trời
Thắp sáng đêm hò hẹn
 
Ơi vòng tay khát vọng
Ơi trái tim cồn cào
Ơi đôi môi cháy bỏng
Sao chẳng tìm thấy nhau?
 
Nỗi khổ đau ngọt ngào
Hay hạnh phúc cay đắng?
Ngang trời vầng trăng lạnh
Khắc khoải niềm cô đơn
 
Anh có đang đi tìm
Một vì sao lẻ bạn
Biết chăng khoảng trời này
Chỉ riêng em hò hẹn?
 
Một mình em vẫn đến
Dẫu chưa từng hẹn anh
Hái vầng trăng đôi tám
Dấu yêu xưa để dành...
 
 
Phía sau lưng
 
Có khi nào hạnh phúc phía sau lưng
Tóc cứ đen mà đêm thì bạc trắng
Có khi nào ta tự dối lòng ta
Nụ cười tan trong nỗi đau thầm lặng
 
Trái chín ửng giữa lòng tay hóa đắng
Ai hay đâu màu vỏ thắm dối mình
Nụ hoa hé sắc nhung hồng mơn mởn
Bỗng úa tàn hơi lạnh trước bình minh
 
Anh bây giờ đã ở phía sau lưng
Em kiêu hãnh bước đi không ngoái lại...
 
Hạnh phúc phía sau lưng - đắng cay em đã trải
Hạnh phúc phía trước mình - ai biết nỗi nông sâu?
Hoa vẫn nở không chờ anh đến hái
Phía sau lưng, nơi ấy lại bắt đầu…
 
 
Ơi mùa thu
 
Nắng vương mỏng mảnh hanh hao
Gió buông từng sợi tơ vào mênh mông
Cánh buồm mây lướt phiêu bồng
Chở sang thu những nhớ mong vơi đầy
 
Một thời thiếu nữ thơ ngây
Thu cài xanh tóc, áo bay trắng mùa
Mắt huyền trong trẻo mộng mơ
Trái tim rung nhịp non tơ đầu đời
 
Ơi mùa thu dấu yêu ơi
Mong manh cánh lá nghiêng rơi dịu dàng
Bàn tay ai thoáng vội vàng
Chạm thơm hương cốm nồng nàn bờ môi
 
Ơi mùa thu thiết tha ơi
Còn không, ánh mắt nụ cười ngày xưa
Còn không, một thoáng hương đưa
Để tôi níu gió, buộc mùa đừng đi
 
 
Gửi người
phía bên kia dòng sông
 
 “Ước gì sông rộng một gang
   Bắc cầu dải yếm cho chàng sang chơi”
 (Ca dao)
 
Cách nhau chỉ một chuyến đò
Mà nghe thăm thẳm đôi bờ không gian
Heo may bứt lá thu vàng
Thả chơi vơi những cung thang ngập ngừng
 
Con đò chạnh nhớ người dưng
Mái chèo thao thức đếm từng ngày qua
Gió xao xuyến tiếc chiều xa
Xô con sóng lặng vỡ oà thương yêu
 
Kìa ai bắc dải yếm điều
Con đò rời bến, nặng chiều tương tư...
 
 
Quà yêu
 
Anh đừng buồn nếu thiếu hoa
Ngày vui kỷ niệm thiếu quà tặng em
Đóa hồng buổi mới làm quen
Ngát hương trong trái tim em trọn đời
 
Nào, thương mến của em ơi
Tặng em đôi mắt rạng ngời tin yêu
Dõi theo em mỗi sớm chiều
Đừng nhìn ai khác, lỡ nhiều đắm say
 
Tặng em ấm áp vòng tay
Chở che em những tháng ngày gian truân
Cho em nghe tiếng thật gần
Trái tim rộn nhịp vô ngần nhớ nhung
 
Đôi môi nồng cháy tình chung
Tặng cho em nhé, xin đừng rời xa
Để lời yêu mãi thiết tha
Đừng bay theo gió nhạt nhòa, phai phôi
 
Tình yêu - hương mật cuộc đời
Nở trong tim thắm muôn lời ngàn hoa
 
 
Giá như
 
Giá như anh biết, từng đêm
Vầng trăng mãi khuyết trong em chẳng đầy
Giá như anh biết, vòng tay
Từng đêm khắc khoải hao gầy nhớ thương
 
Có xa đâu mấy quãng đường
Mà dài đến thế đêm trường vắng nhau
Có gần đâu nỗi ước ao
Mà thương, thương đến cồn cào gió mây
 
Giá như ôm trọn vòng tay
Một đêm nguyệt thực tròn đầy khát khao...
 
 
Nợ
 
Mắt nâu một thoáng nồng nàn
Anh buông giọt nhớ sánh tràn mi em
Gần như ngỡ chạm môi mềm
Mà xa vời vợi thương đêm nhớ ngày
 
Nợ đời có trả có vay
Nợ tình càng trả càng đầy vấn vương
Nợ day dứt một mùi hương
Một lối rẽ, một ngả đường không qua
Một vòng tay ấm thiết tha
Một khao khát mãi mãi là khát khao
 
Nồng nàn một ánh mắt trao
Một đời nợ nỗi cồn cào… Người ơi!
 
 
Màu tình yêu
 
Tình yêu có màu gì nhỉ?
Màu xanh lộc nõn ngây thơ
Màu tím dịu dàng chung thuỷ
Hay màu thắm đỏ đam mê?
 
Tay trong tay em xuống phố
Giữa bao quyến rũ sắc màu
Bối rối làm sao tìm được
Màu tình yêu tặng cho nhau?
 
Màu vàng mộng mơ, sang trọng
Hay màu trắng muốt tinh khôi?
Phấn hồng nồng nàn lãng mạn
Hay màu cam rực làn môi?
 
Biết tặng em màu gì nhỉ?
Cười đi, mắt lúng liếng ơi
Để cháy trong đôi mắt ấy
Màu anh yêu thương suốt đời
 
 
Dưới mưa
 
Có điều gì trong cơn mưa sớm nay
Mà ào ạt, cồn cào đến thế!
Cơn mưa giận. Cơn mưa thương. Như thể
Anh không về, mưa hờn dỗi riêng em
 
Mưa giăng bốn bề trắng xoá không gian
Em vô định lang thang dưới mưa tuôn rát mặt
Mong dòng nước tràn trề làm dịu đi cơn khát
Nỗi nhớ anh đau đáu cháy trong lòng
 
Em ngoái về phương ấy trắng mưa giăng
Anh ở đâu giữa đầy vơi nỗi nhớ?
Em bé nhỏ, chông chênh đi trên phố
Lạnh tê người trước khoảng trống mờ xa
 
Một mình em lẻ loi trong cơn mưa
Đếm bong bóng phập phồng vỡ tan trên mặt nước
Vỡ tan trong em nỗi ước mong có được
Một ngày bên anh. Trong trẻo. Dịu dàng…
 
Em không trách anh đâu. Chỉ chống chếnh vô cùng
Bước hụt hẫng với khoảng không bên cạnh
Nghe bất giác trên môi giọt nước rơi ấm mặn
Mới hay mình vẫn yếu đuối như xưa
 
Không biết phương trời nơi ấy có mưa?
Để anh được cùng em chung trắng trời nỗi nhớ
Thành phố lạ bỗng thành thân thương thế
Nghiêng về em niềm yêu dấu, mong chờ
 
Nếu có ngày được đón anh trong mưa
Anh sẽ hiểu những điều hôm nay em ao ước
Em không trách anh đâu, dẫu chưa hề có được
Một ngày bên anh. Trọn vẹn. Dịu dàng...
 
 
Trống Mái
 
Ai tạc giữa trời và đất Tình yêu?
Lên Trống Mái, bỗng thấy mình thiếu vắng
Đá cũng có đôi trong yêu thương thầm lặng
Chẳng đổi thay lòng suốt mấy ngàn năm
 
Em lên hòn Trống Mái không anh
Chiều hụt hẫng, không gian thăm thẳm
Biển một bên, một bên là khoảng trống
Gió xoáy cồn cào những thương nhớ mênh mông
 
Chỉ có biển, trời và nỗi nhớ trong em...
 
 
Vệt nắng cuối trời
 
Cuối trời một vệt nắng nghiêng
Tiễn em đi hết chung chiêng cuộc tình
Trái tim tự dối lừa mình
Trầu thơm bỏ héo, cau xinh để già
 
Cuối trời một vệt nắng xa
Tiễn em đi hết nhạt nhòa tình không
Nhặt tia nắng quái xót lòng
Buộc đa đoan với má hồng thành đôi
 
Cuối trời một vệt nắng rơi
Em đi, bỏ lại một thời đam mê
Miếng trầu đau nợ lối về
Hoàng hôn buốt nửa lời thề còn xanh
 
 
Thảng thốt
 
Em thảng thốt tìm mình hao khuyết
Mỗi ngày trôi
Một giọt đời lọt qua kẽ tay...
 
Em thảng thốt dõi tìm mỗi sớm mai
Dưới ánh sáng mặt trời thật nhất
Những nếp nhăn hiện ra vụng về, thô ráp
Như rễ loài tầm gửi tham lam
Vô cảm bám sâu vươn dài tít tắp
Làm sao xóa đi trên khuôn mặt
Vết thời gian?
 
Em thảng thốt kiếm tìm người- đàn-ông-của-em
Tìm mắt môi, tìm vòng tay ấm
Còn không,
   những thiên hà đêm nóng bỏng
Quay cuồng trăng sao?
Còn không,
những nồng nàn khát khao
Giữa chật chội lo toan cuộc sống?
Còn không,
    vầng hào quang tin yêu lấp lánh
Em thật thà viên mãn trong anh?
 
Trong giấc mơ đêm
Anh thảng thốt xiết ghì, thảng thốt tên em
Em hạnh phúc
Buông mình hao khuyết...
 
 
Duyên nợ người dưng
 
Người dưng bỏ bến đi đâu
Lá đa trút mãi mà sầu chẳng vơi
Con đò cong một nét môi
Dỗi hờn chi, đứng chơi vơi giữa dòng?
 
Phải vì cách bến ngăn sông
Người dưng bỏ khách quên không lời chào
Hay vì nợ mỏng duyên nghèo
Câu thơ mắc cạn mái chèo lửng lơ?
 
Ai người đan lưới giăng tơ
Không về gỡ mối duyên hờ người dưng?
 
 
Thao thức
 
Tiếng đồng hồ điểm nhịp đêm
Giọt thời gian nhẹ buông mềm bước chân
Ngày dài thao thức phù vân
Giấc mơ đêm cũng chợt gần, chợt xa...
 
Dại khờ, nông nổi đi qua
Gối mòn đau vết lệ nhòa tháng năm
Xót xa gom góp thăng trầm
Chắt chiu được mất, lặng thầm lớn khôn
 
Nỗi đau xé nát tâm hồn
Niềm vui lại vá tươi non nụ cười
Dòng đời mải miết cuộn trôi
Yêu thương, hờn giận đắp bồi sang nhau
 
Đánh phèn buồn lọc đêm thâu
Trả cho ngày những sắc màu trắng trong
Trả tôi trọn mối tình nồng
Trả anh hết những đếm đong bẽ bàng
 
 
Sa mạc đêm
 
Sa mạc đêm nóng bỏng tro than
Của cuộc tình em ném vào ngọn lửa
Gió ngùn ngụt xoáy tàn tro vụn vỡ
Tôi còn gì trong em?
 
Sa mạc đêm nóng bỏng không cùng
Trái tim tôi rộp phồng nhịp đập
Người đàn bà trong em - lửa thiêu địa ngục
Người đàn bà trong em - khát vọng thiên đàng
 
Chỉ mình em có thể dậy than hồng
Chỉ mình em có thể tàn lửa đỏ
Em tàn nhẫn đến lạnh lùng bão tố
Tôi nát vùi trong khô khát tàn tro
 
Chênh vênh tôi giữa hai bờ nước - lửa
Muốn buông dây, lại sợ hết lối về
Ốc đảo em chập chờn xa tít tắp
Kiệt sức tàn, không thể nguội đam mê
 
Em ném mối tình si vào ngọn lửa
Trái tim tôi rát bỏng đến bao giờ?
 
 
Đêm biển
 
Đêm dài buông tiếng sóng
Ru bến bờ xa xăm
Lặng trông từng con sóng
Xô ướt bóng trăng nằm
 
Vai trần non sắc biển
Chuếnh choáng ánh trăng tràn
Môi trần thơm vị biển
Mọng căng mật cát vàng
 
Khát khao nồng hương biển
Chật chội quẫy không gian
Chấm buồm xa mờ ảo
Nghiêng xuống sóng nồng nàn
 
Đắm mình trong đêm biển
Em chảy vào trăng... tan...
 
 
Xin đừng
 
Xin đừng bao giờ như thế với em
Khi ôm em trong tay, anh nhìn người khác
Em lặng im nghe lòng thổn thức
Khoảng lặng hững hờ nhói buốt trong tim
 
Xin đừng coi em như nhiều người con gái quanh anh
Anh có thể ôm hôn
Có thể trêu đùa
Có thể...
Bởi trái tim em quá chừng bé nhỏ
Dễ rung lên trước cả sự bông đùa
 
Xin đừng bao giờ như thế, anh nghe!
Đừng ôm em trong tay,
   nếu anh không thực lòng muốn thế
Vòng tay hững hờ khiến trái tim buốt lệ
Giọt xót xa đắng mãi trong lòng...
 
 
Một chiều
 
Một chiều... Anh trở về nhà
Mệt nhoài tiếng bước chân sa trĩu buồn
Quầng thâm ánh mắt sâu hơn
Nếp nhăn phiền muộn chất dồn đầy vơi
Ngổn ngang bao việc rối bời
Anh quên dành tặng nụ cười cho em
Hững hờ cơm dẻo canh mềm
Dửng dưng nhạt lạnh gối êm tay ngà
 
Một chiều... Anh trở về nhà
Nhói lòng em những xót xa lặng thầm
Thương anh chua chát thăng trầm
Vòng hư vinh cuộn xoáy ngầm đắng cay
Lãng quên vị ngọt nồng say
Mái nhà êm ấm, bàn tay em chờ
Quên niềm hạnh phúc đơn sơ
Nụ cười, ánh mắt, câu thơ nhạt nhòa
 
Một chiều... Anh trở về nhà
Nghẹn trên môi những thiết tha lặng thầm...
 
 
Thu chiều
 
  Bài thơ con viết tặng cha
  Lắng sâu giữa những phôi pha cuộc đời
 
Chiều gầy ngả bóng vai gầy
Dáng cha nghiêng xuống chiều đầy suy tư
Một đời đi nắng về mưa
Đã dư bùi ngọt, đã thừa đắng cay
 
Chắt chiu gom lửa đêm dài
Cho con thắp những ban mai rạng ngời
Nỗi niềm đau đáu đầy vơi
Vẫn tâm niệm giữ một lời vàng son
“Có tiền của để cho con
Không bằng để chữ mới tròn dài lâu
Thảo thơm hiếu nghĩa làm đầu…”
Con vâng chưa trọn tình sâu ý bền
 
Chúng con cứng cáp lớn lên
Lại thành cha mẹ, lại nên ông bà
Nuôi con, mới thấm lòng cha
Giọt mồ hôi mặn nhạt nhoà thời gian
 
Chiều buông một chiếc lá vàng
Nhói lòng con dáng thu sang hao gầy
 
 
Tự khúc
 
Dễ gì anh hiểu lòng em
Dễ gì chia sẻ nỗi niềm thẳm sâu
Dễ gì yêu được niềm đau
Trái tim thành thực trong câu dối vờ
 
Nén lòng trong những câu thơ
Như cơn dông nén tương tư cuối trời
Dễ gì làm hạt mưa rơi
Tan trong thăm thẳm đất trời niềm yêu…
 
 
Con biết lỗi, mẹ ơi
 
       Kính tặng mẹ chồng tôi
 
Đã lâu rồi con chưa về thăm quê
Ký ức cũ ngủ vùi trong rơm rạ
Chúng con xa quê, đón mẹ lên thành phố
Gian nhà tranh xưa cũ không còn
 
Chúng con mải lo toan, bận rộn sớm hôm
Các cháu miệt mài theo học cùng chúng bạn
Một mình mẹ trong căn nhà quạnh vắng
Lụi cụi dọn - lau, lau - dọn ngày ngày
 
Hai bữa cơm, mẹ chăm chút vơi đầy
Chẳng mấy bữa cả gia đình đông đủ
Mẹ ngồi xuống, đứng lên, ba bốn lần lấy đũa
Xót xa thương người thành phố nhọc nhằn
 
Nhịp sống gấp gáp trôi. Con nhiều lúc chẳng kịp nhìn
Chỉ loáng thoáng dáng mẹ còng mỗi sớm
Và mỗi lúc chiều về, mẹ loay hoay mở cổng
Thấy tóc mẹ già ngày một bạc thêm
 
Bất chợt chiều nay, con thảng thốt giật mình
Bắt gặp mẹ ngồi - lưng còng bậc cửa
Bàn tay chai sần mân mê chiếc chổi rơm cùn cũ
Đôi mắt xa mờ, đùng đục nỗi niềm xưa
 
Có lẽ mẹ đang chạnh nhớ chốn quê
Một nắng hai sương, chân lấm bùn dầu dãi
Nhớ gốc chanh cằn, ổ gà con bới tãi
Rạ rơm vương bát cơm mới dẻo bùi
 
Nhớ bát nước chè đặc sánh niềm vui
Nồi khoai vùi quánh mật vàng ngọt lịm
Nhớ miếng trầu cay, tiếng chào mời ríu ran lối xóm
Tình nghĩa láng giềng ủ ấm giấc đêm đêm
 
Thành phố ồn ào, mẹ ở mãi chưa quen
Chẳng nhớ phố, nhớ đường, sợ xe đông, ngõ chật
Cứ quanh quẩn, bần thần trong căn nhà nhỏ hẹp
Chẳng biết làm gì giúp được cháu con?
 
Suốt cả cuộc đời quen vất vả, lo toan
Mẹ chẳng sống cho mình, chỉ nghĩ về người khác
Bưng bát cơm đầy, lo mùa sau giáp hạt
Dành dụm, chắt chiu từng vỏ hộp, mảnh bìa
 
Con xa xót một ngày, lỡ mẹ phải ra đi
Tính cả cuộc đời, được mấy ngày sung sướng?
Cha mất sớm, khi chồng con mới vừa 5 tháng
Mẹ tần tảo, nhọc nhằn nuôi hai con lớn khôn
 
Con biết nhiều khi chúng con sống chưa tròn
Vụng về phận làm con bao việc làm, lời nói
Xin mẹ hãy thứ tha những dại khờ, nông nổi
Bởi lòng mẹ vô cùng. Con biết lỗi, mẹ ơi!
 
 
Điều con chưa từng nói
 
    Kính tặng Mẹ
 
Con từng viết nhiều bài thơ tình 
Mà chưa có một vần thơ tặng mẹ
Xin mẹ đừng trách con, mẹ nhé
Trong con luôn có mẹ dịu dàng...
 
Và tận đáy lòng, ngay cả lúc lặng im
Chính là khi con khát khao muốn nói:
Con yêu mẹ. Dẫu tình yêu thương ấy
Chẳng ồn ào, cứ lặng lẽ sinh sôi
 
Mẹ dứt ruột sinh con, cho con cả cuộc đời
Vắt kiệt lòng thành dòng sữa nuôi con khôn lớn
Bao vất vả, nhọc nhằn, lo toan, nhường nhịn
Mẹ nhận cả về mình, đổi lấy nụ cười con
 
Con biết ơn từng dấu chân chim
Từng vết nám thời gian hằn in trên má mẹ
Hơi ấm thân quen từ đôi bàn tay chai sần, nứt nẻ
Ấp ủ con, thao thức những canh dài
 
Cho dẫu con chưa từng nói thành lời
Thì trong con vẫn luôn luôn có mẹ
Một tình yêu lớn lao hơn tất cả những điều con có thể
Cất thành lời, thưa mẹ của con!
 
 
Chị ơi
 
Mượn lời sung chát đào chua
Để hờn giận cái duyên thua thiệt người
Thả câu ai oán lên trời
Phận đa đoan buốt một đời đắng cay
 
Chị đi, vãn chợ tàn ngày
Chị về, chập choạng bán cay mua buồn
Chiếu lòng trải rách hoàng hôn
Mái tranh thưa gió tự luồn chỉ khâu
Nhói lòng tiếng lặng đêm thâu
 
Ai ru chị đắng năm sâu tháng dài?
Tật nguyền oằn lệch hai vai
Không cha. Mẹ dại điên hoài miền đau
Ngõ xiêu tình chẳng ra vào
Hắt hiu chị xót xa rào tuổi xuân
Khát khao trả nợ đồng lần
Thèm nưng niu một tiếng thầm ầu ơ
 
Trời cao, đất thấp. Bao giờ...
Hoàng hôn úa lịm bơ thờ... Chị ơi!
 
 
Đánh thức bình minh
 
Có tiếng chim lích rích trong đêm
Đêm nhung tơ và tiếng hót non mềm
Dệt từng sợi ban mai óng ánh
 
Thành phố chẳng có tiếng gà gáy sáng
Chỉ tiếng chim đánh thức dậy bình minh
Thức dậy tình yêu cuộc sống ngọt lành
 
Tinh khôi những nụ sương vừa hé
Trả cho đêm những suy tư trăn trở
Ta mở lòng nghe ríu rít ngày lên
 
 
Với hoa
 
Có bao giờ ta tự hỏi vì sao
Những đoá hoa lại trở thành bất tử?
Dầu dãi ngàn năm với thăng trầm lịch sử
Vẫn tươi tắn, ngọt ngào hơi thở tình yêu
 
Cho cuộc sống quanh ta lung linh những sắc màu
Dẫu đôi lúc ta hững hờ vô ý
Vẫn thầm lặng dâng hương và chia sẻ
Trước mỗi buồn vui, trăn trở đời người
 
Mọi cung bậc yêu thương đều biết nói thay lời
Rất tinh tế mà nồng nàn quá đỗi
Rất sâu lắng mà không hề đòi hỏi
Xin cứ CHO, sẽ được NHẬN về mình
 
Chỉ đơn giản thế thôi giữa cuộc sống đời thường
Bền bỉ, âm thầm bám rễ sâu lòng đất
Chắt tinh tuý đất trời để làm nên hương sắc
Mỗi loài hoa có chỗ đứng riêng mình
 
Giữa nhịp sống ngược xuôi hối hả không cùng
Ta cúi đầu trước bông hoa nhỏ bé
Xin học làm một sắc hương lặng lẽ
Giữa nhân gian, chia sẻ một tấm lòng…
 
 
Một mình
 
Một mình trước biển chiều nay
Chơi vơi giữa gió, giữa mây, giữa trời
Ngẩn ngơ trôi giữa mọi người
Không sao tìm nổi niềm vui riêng mình
 
Trách con sóng nỡ vô tình
Cứ tung bọt trắng cho thành vấn vương
Người xa hun hút nẻo đường
Có hay chăng nỗi nhớ thương cháy lòng?
Một vùng biển sóng mênh mông
Lẻ loi. Trống vắng. Ta không thể tìm...
Dấu chân trên cát lặng im
Tan theo con sóng về miền hư vô
 
Bao năm ta vẫn dại khờ
Giữ niềm hy vọng mơ hồ, mỏng manh
Trái tim ta vẫn để dành
Vẹn nguyên thắp ánh sao xanh đợi người
Đâu đây ánh mắt, nụ cười
Ẩn trong sóng biếc, xa xôi ngàn trùng…
 
Chiều nay trước biển một mình
Mới hay ta chẳng vô tình, người ơi!
 
 
Tập tầm vông
 
Xin em, đừng tập tầm vông
Tay không tay có, biết trông tay nào?
Chọn bên không, sợ lòng đau
Chọn bên có, đã chắc đâu thấy gì?
 
Xin em, đừng ngoảnh mặt đi
Đừng mang tình thật thay vì trò chơi
Xuân thì nhanh lắm em ơi
Tay không, tay có… chơi vơi tội tình
 
Xin em, đừng giấu lòng mình
Trong bàn tay nắm nhỏ xinh tháng ngày
Đừng trao tôi chút rủi may
Tôi không, em có tròn đầy được chăng?
 
Nào em, xòe búp tay măng
Để tôi gỡ mối tơ giăng rối lòng
Đừng em nhé, tập tầm vông…
 
 
Vịn
 
Vịn bàn tay ấm mẹ cha
Để khôn lớn giữa sâu xa cõi người
 
Vịn đôn hậu một tiếng cười
Lau khô nước mắt cuộc đời bão giông
 
Vịn phù sa đẫm dòng sông
Chắt chiu gieo hạt ươm trồng mùa xanh
 
Vịn yêu thương ánh mắt anh
Bước qua miệng tiếng tròng trành thế gian
 
Buộc tình vào lối đa đoan
Thả câu thơ…
Vịn ta còn mình ta
 
 
Thời gian
 
Thời gian như ngọn bấc
Nhẹ tênh đầu ngón tay
Thời gian như núi đá
Đè trĩu trên vai gầy
 
Đi quá nửa cuộc đời
Mới hay bàn tay nhỏ
Đi quá nửa cõi người
Mới hay đôi vai nhỏ
 
Và thời gian lặng lẽ
Tuột khỏi bàn tay ta
Và đôi vai lặng lẽ
Tuột khỏi gánh phù hoa...
 
 
Di trú
 
Bầy chim cánh mỏng
Tránh rét cuối trời
Lá rơi về cội
Nỗi niềm chơi vơi
 
Trái tim di trú
Về hướng mặt trời
Tuổi đời di trú
Theo dòng trăng trôi
 
Tiếng cười di trú
Quanh vành tao nôi
Phận người di trú
Trong hình hài tôi
 
 
Đoản khúc cho anh
 
Em khai hoang những luống cày trên ngực anh bằng mười đầu ngón tay khát khao mùa gặt hái, để gieo trồng những hạt yêu thương, những hờn giận, buồn vui, hạnh phúc, đắng cay em đã trải
 
Em gom hết mật ngọt các loài hoa bằng đôi môi mềm đắm say tình ái, mang về cho anh những hương vị ngát thơm tươi mát cuộc đời
 
Em ca hát líu lo như những chú chim trời, khát vọng khoảng cao xanh tự do vẫy vùng đôi cánh
 
Em bày quả, bày hoa, bày rượu, ủ hương trên môi anh thành bữa tiệc yêu thương, kỷ niệm ngày chúng mình gặp nhau - một ngày rất gần mà như xa lắm, ngày định mệnh trao anh cho em với nụ hôn ấm nắng dưới sao trời
 
Của em, cánh đồng trẻ mỡ màu bát ngát xanh tươi, vồng ngực anh thơm cồn cào đất đai sâu thẳm
 
Của em, tiếng anh nói dịu dàng, vòng tay anh âu yếm, và ánh mắt đốt thiêu em tan chảy những nồng nàn
 
Mười ngón tay em chăm chỉ làm nên mùa gặt hái óng vàng, trên cánh đồng anh mình em biết xới vun, nâng niu từng trái ngọt
 
Nhé anh, những giọt mồ hôi nhọc nhằn mặn chát, những nếp nhăn đắng cay ngột ngạt, hãy dịu đi cơn khát hư vinh. Cuộc đời này nhiều lắm bão dông, khoảng trời của riêng ta là chốn nương náu bình yên, hồng nắng, tươi hoa và ríu rít tiếng chim, ngát hương thơm trong suối nguồn tình yêu thánh thiện
 
Và em, giữa cánh đồng gió thênh thang dâng hiến, hóa thân thành nàng công chúa dịu dàng, sau giấc ngủ dài chờ đợi suốt trăm năm, bừng tỉnh bởi nụ hôn phiêu lãng đắm say của chàng hoàng tử
 
Trên mười đầu ngón tay em những đóa Tình yêu muôn màu đang bừng nở, hái đi anh, trải quanh chỗ ta nằm. Và chúng mình sẽ sống một ngày bằng cả trăm năm...
 
 
Người đàn bà gieo hạt
 
Những hạt thơ vãi lên trời xanh
Lả tả rơi xuống rối bời cỏ dại
Người đàn bà lặng thầm khắc khoải
Gieo hạt chẳng chờ đón về mùa gặt hái.
 
Những hạt thơ tự sinh ra trên những ngón tay
Như những hạt cơm trong chiếc niêu Thạch Sanh
   cứ hết lại đầy
Khao khát tự thoát thai lớp vỏ khô chật hẹp
Được hé búp mắt non nghiêng ngó trời xanh
Hít thở bằng làn da căng nắng ấm gió lành
Nhấp vị ngọt ngào giọt sương tan buổi sớm...
 
Những hạt thơ nóng ấm
Mưng căng tròn không chịu nằm im
Càng giữ chặt trong tay càng nhưng nhức khát thèm
Càng ủ kín càng vẫy vùng giải thoát
 
Người đàn bà vung tay vãi hạt
Những hạt thơ lao xao bay về phía mặt trời
Lả tả rơi... rơi...
giữa rối bời cỏ dại
 
Có thể một mai hạt sẽ thành cây
Xanh miên man hoa trái tròn đầy
Cũng có thể chỉ dày thêm triền cỏ dại
Xanh kiệt cùng từng cọng xanh hóa giải
 
Người đàn bà lặng thầm gieo vãi
Những hạt thơ tí tách nảy mầm...
 
 
 
   
 
 
 
   LỜI BẠT
 
Bao năm xa, vẫn là ta
Vẫn nguyên gốc gác con nhà thôn quê...
 
Đã có câu, trong mỗi người Việt Nam đều có một con người nhà quê... Nước Việt đi lên từ nền văn minh lúa nước, đúng rồi; vả nữa, cách đây vài ba chục năm thôi, tỷ lệ cư dân sinh sống ở nông thôn còn chiếm tới 80%. Nhưng không chỉ bởi thế. Sâu sắc ý nghĩa của lời lẽ đó là đã chỉ ra được cái “địa chỉ gốc” của tâm hồn, của hệ tư duy trong mỗi con người nước Việt.
 
Hạnh Ly vốn sinh ở thành thị. Ông bà thân sinh ra Hạnh Ly đều là công chức sống ở thành thị. Giờ đây, Hạnh Ly đã thành ra người đàn bà gieo hạt nên mùa vụ cuộc đời khá bội thu, thành đạt cho riêng mình, và Hạnh Ly cũng vẫn ở với phố phường. Tiểu sử ấy, cứ như một cự tuyệt rõ ràng với cảnh vẻ quê mùa. Vậy sao trong sâu thẳm cội rễ tâm tình Hạnh Ly lại mang điều ẩn ức, day dứt rằng: “Ký ức cũ ngủ vùi trong rơm rạ”, và rằng: “Vẫn nhoi nhói màu hoa dân dã”? Và đây, một địa chỉ cảm xúc từ phố nữa - Thu phố:
 
Biết cúc vàng có đợi
Hương cốm thơm có chờ
Ta lỡ chân qua phố
Đánh rơi chiều thu xưa...
 
Và bởi thế, tiêu đề của tập Lỡ chân qua phố đã làm một tiếng gọi lên nguồn cảm xúc chủ đạo của hồn thơ Hạnh Ly. Cũng bởi thế, qua thơ, ta thấy một cõi tình thật thà, ấm áp như quê, một nét hình xinh tươi, êm đềm, bé bỏng như quê làng ta vậy. Thật nhiều chân thật! Điều cần ghi nhận thêm, nguồn cảm xúc ấm áp, êm đềm này đích thực của một người nữ. Giới tính, cũng là một tờ “hộ khẩu” cốt tử của thơ: “Xô ướt bóng trăng nằm/ Vai trần non sắc biển...”; “Nỗi đau xé nát tâm hồn/ Niềm vui lại vá tươi non nụ cười”; hay: “Dễ gì yêu được niềm đau/ Trái tim thành thực trong câu dối vờ...” Lại nữa: “Đa đoan giọt bấc ngang trời...” Nỗi tình ngụ trong hình ảnh để tạo ra thứ ảnh liệu riêng, hoạ nên một tấm lòng, giới tính. Đây, giọt bấc ngang trời - một cô đơn thật bé bỏng đặt trong khoảng thật bao la; kia, vì thành thực mà phải dối vờ, ôi chao, cái cách lời con gái! Rõ là chẳng thể đơn sai, những con chữ chở một tấm uẩn khúc nữ tình. Tinh và dịu: “Sau lưng rơi một nỗi niềm không tên”…Cũng bởi vậy chăng mà thơ Hạnh Ly nhuần nhuyễn hơn, đẹp hơn qua các thể có cấu trúc vần điệu, như thể lục bát, ngũ ngôn...
 
Đêm đầu đông này, trời đã rất khuya, tôi đọc và viết đôi lời dẫn cho thơ Hạnh Ly, lòng gặp được thật nhiều ấm ấp, tin cậy. Chợt muốn được gọi lên tên những người thân yêu, như Hạnh Ly, còn lỡ chân qua phố, qua những nẻo dâu bể cuộc đời, được mau gần lại hơn với rạ rơm củi lửa, hơi ấm củ khoai nướng, bát cơm ngày mùa lấm bụi và nghi ngút khói, cho những giọt bấc tha hương ngang trời kia bớt đi đôi ba phần nỗi lạnh lẽo mênh mông. Có được một cảm giác vậy, ước mong vậy, chẳng quý lắm sao: Thơ!
 
   Khuya, 11 tháng 10 Canh Dần
 
ĐỖ TRỌNG KHƠI
 
 
     Lỡ chân qua phố
 chân tình và đắm đuối
 
    ĐẶNG KHÁNH CƯỜNG
 
Ở Trường Sơn những năm đánh Mỹ có một vùng rừng được đặt tên là “vùng - rừng - con - gái”. Cái tên vừa vẫy gọi vừa bí ẩn. Tất nhiên “không nhiệm vụ cấm vào”, vì thế mỗi chúng tôi tưởng tượng những khung cảnh rất khác nhau trong khu rừng ấy.
 
Đọc “Lỡ chân qua phố” của Hạnh Ly, tôi như lạc vào một “vùng - rừng - con - gái” thời bình. Vùng rừng này rất ít những lối mòn của chữ và tứ. Nó vẫn ở dạng thơ truyền thống, không có lối viết lắt léo, nhưng bằng sự chân tình và đắm đuối rất “con gái” đã hấp dẫn bạn đọc:
 
Con đò cong một nét môi
Dỗi hờn chi, đứng chơi vơi giữa dòng?
( Duyên nợ người dưng )
 
Thơ Hạnh Ly không cao đàm, khoát luận, mà chỉ bộc lộ tâm trạng riêng tư. Tạm chia làm hai mảng chính. Mảng thứ nhất là “bảng kê lý lịch tâm hồn” mình. Mảng thứ hai là tình cảm đối với những người thân.
 
Ở mảng thứ nhất có thể thấy:
 
Bây giờ…Em đã sang đò
Bên sông, trẻ vẫn chơi trò ú tim…
   ( Ú tim )
 
Đấy là nỗi buồn hay sự nhận diện trái tim mình? Sang đò rồi mà vẫn còn thú nhận:
 
Bởi trái tim em quá chừng bé nhỏ
Dễ rung lên trước cả sự bông đùa
  ( Xin đừng )
 
Có một trái tim nhạy cảm như thế, tác giả không thể thoát khỏi từ trường của những kỷ niệm ấu thơ:
 
Xin em đừng tập tầm vông
Tay không, tay có, biết trông tay nào
( Tập tầm vông )
 
Theo năm tháng, Hanh Ly giờ đã là một người phụ nữ thành đạt. Gốc rễ thành đạt ấy bắt đầu từ nhận thức về cách sống:
 
Giữa nhịp sống ngược xuôi hối hả không cùng
Ta cúi đầu trước bông hoa nhỏ bé
Xin học làm một sắc hương lặng lẽ…
( Với hoa )
 
Và với niềm khao khát cống hiến, Hạnh Ly mong “…làm hạt mưa rơi / tan trong thăm thẳm đất trời niềm yêu”. Không chỉ trải niềm yêu, tác giả còn muốn làm người gieo hạt:
 
 …Những hạt thơ nóng ấm
Mưng căng tròn không chịu nằm im
Càng giữ chặt trong tay càng nhưng nhức khát thèm…
 
…Người đàn bà vung tay vãi hạt
Những hạt thơ lao xao bay về phía mặt trời…
 
…Có thể một mai hạt sẽ thành cây
Xanh miên man hoa trái tròn đầy…
( Người đàn bà gieo hạt )
 
Còn nhiều câu thơ nữa cùng vẽ nên bức tranh đẹp và nhân ái của tâm hồn tác giả.
 
Mảng thứ hai, như bất kỳ một tác giả thơ nào, Hạnh Ly thể hiện tình cảm với những người thân. Vì là những đối tượng cụ thể như mẹ chồng, cha mẹ đẻ, chồng… nên thơ còn phụ thuộc vào nhiều chi tiết thực. Chất thơ đương nhiên kém phần bay bổng, nhưng bù lại sự thật thà ấy làm bạn đọc xúc động ở khía cạnh khác. ”Một chiều” là một bài thơ xúc động và không thể thật hơn viết chia sẻ với chồng, một chiến sĩ trên mặt trận an ninh:
 
…Ngổn ngang bao việc rối bời
Anh quên dành tặng nụ cười cho em…
…Một chiều anh trở về nhà
Nhói lòng em những xót xa lặng thầm
 
Về mẹ, Hạnh Ly viết:
 
Con biết ơn từng dấu chân chim
Từng vết nám thời gian hằn in trên má mẹ
Hơi ấm thân quen từ đôi bàn tay chai sần, nứt nẻ
Ấp ủ con thao thức những canh dài
    ( Điều con chưa từng nói )
 
Chưa mới và chưa thật hay, nhưng cũng đủ để bạn đọc chia sẻ tình cảm chân thực của tác giả khi nghĩ về mẹ.
 
Chọn công việc làm sách làm niềm vui, tôi - người viết những dòng cảm nhận này thấy tác giả đã cố gắng vượt qua nhiều rào cản đến với thơ. Câu chữ trong thơ Hạnh Ly sáng sủa, có độ tìm tòi. Vốn liếng ấy có được từ Khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp, từ môi trường làm việc; nhưng quan trọng hơn là từ một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm và rõ ràng. Cho nên, ấn tượng bao trùm để lại trong tôi từ tập “ Lỡ chân qua phố “ này là chân tình và đắm đuối. Con đường sáng tác của Hạnh Ly chưa biết sẽ đến đích nào, nhưng xin được chia vui với tác giả ở tập thơ đầu tay này.
 
  Hà Nội, 06 / 01 / 2011
  Đ.K.C
 
NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC
18 - Nguyễn Trường Tộ - Hà Nội
ĐT: 043.8294684 – 043.8294685
Fax: 043.8294781
Email:nxbvanhoc@hn.vnn.vn
 
 
LỠ CHÂN QUA PHỐ
Thơ - Hạnh Ly
 
Chịu trách nhiêm xuất bản
NGUYỄN CỪ
 
Chịu trách nhiệm bản thảo
NGUYỄN THỊ HẠNH
 
Biên tập
BẰNG PHI
 
Vẽ bìa và trình bày sách
Họa sỹ ĐẶNG KHÁNH CƯỜNG
 
Sửa bản in
TÁC GIẢ
 
In 500 cuốn, khổ 16 x 18 tại Cty CP PTCN in Nguyên Khang ĐKKHXB số:1245-2010/CXB/11-142/VH
In xong và nộp lưu chiểu tháng 01 năm 2011
 
 
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét