Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Gửi người chị Thanh niên xung phong

           

Một buổi chiều giá rét cuối đông
Tôi đứng lặng trước căn nhà của chị
Không nghe ngọn gió lùa lạnh buốt thịt da
Mà tự trong lòng tái tê buốt giá...

Nhà chị đây ư?
Hai tiếng ấy nghe xót lòng đến thế!
Tổ ấm của bao người, với chị ngỡ hư vô
Mưa - nắng, đông - hè, ăn - ngủ, vào - ra
Tất cả gói tròn mấy mét vuông xơ xác
Mái dột, kèo xiêu, nhà tranh, vách đất
Những vết nứt tròng trành như đùa cợt bão giông
Cốc chén, xoong nồi quanh quẩn cạnh chiếu chăn
Nỗi nghèo khổ chất chồng trong từng đường chỉ vá.

Không chồng con, không còn ai nương tựa
Một bóng, một hình vò võ suốt năm canh
Không muốn tắt bấc dầu vì sợ bóng mình tan

Nỗi cô quạnh bủa vây, buốt tận cùng xương tuỷ...

Tấm hình tuổi thanh xuân đã ố vàng sương gió
Chị nâng niu soi hàng ngày thay gương
Để quên đi những vết nhăn dầu dãi thời gian
Trong trẻo quá, cái thời mười bảy tuổi
Cô thôn nữ năm xưa, tuổi thanh xuân phơi phới
Náo nức hoà vào dòng thác Thanh niên xung phong
Xẻ dọc Trường Sơn, đến với những tuyến đường
Bom dập, đạn vùi, rừng thiêng, nước độc
Bàn tay nhỏ nối hai đầu đất nước
Giữ vững mạch đường, thông tuyến những đoàn xe...

Sứ mệnh hoàn thành, chị trở lại làng quê
Ao ước sống tiếp cuộc đời bình dị
Như mọi người dân quê tảo tần chung thuỷ
Với luỹ tre làng, với đồng ruộng sớm trưa...

Hai mươi nhăm năm. Chiến tranh đã lùi xa
Mong ước ấy giờ cũng xa xôi quá
Vết thương vì bom Mỹ đã liền da,
                 nhưng vết thương lòng chị còn âm ỉ
Đốt mòn mỏi cuộc đời, xót hơn lửa Napan
Bệnh tật dày vò, vì di chứng chất độc da cam
Làng xóm thương xót, cưu mang
                nhưng ai muốn gắn bó một đời với chị?
Và chị cũng không đủ nhẫn tâm kéo thêm ai vào vòng khổ luỵ
Nên suốt một đời, vẫn Con Gái trắng trong

Chị vẫn mãi là cô Thanh niên xung phong
Vì đất nước, hiến trọn tuổi thanh xuân không mảy may toan tính
Giữa cuộc sống đời thường, chẳng so đo thiệt hơn, chưa một ngày sung sướng
Lặng lẽ nhận về mình tất cả những nỗi đau
Nhường hạnh phúc cho ai, chị lặng lẽ đói nghèo

Lớp trẻ chúng tôi lớn lên, đất nước đã bớt gian lao
Ngưỡng mộ thế hệ cha anh - chiến công ngời từng trang sử sách
Mà đôi lúc vô tâm trước biết bao mảnh đời rất thực
Sau luỹ tre làng,
               những người cựu Thanh niên xung phong...


Để buổi chiều nay, chợt xa xót, bàng hoàng
Đứng trước chị, nhận ra mình chưa trọn...

Author: Hoa Lily - Hạnh Ly
*Please ask for permission before copying this.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét