Đóa hoa ấy đẹp tươi biết mấy Em rụt rè mang tới cho tôi Tôi thảng thốt, con tim non dại Đã tưởng đây - sứ giả của mộng đời.
Tôi vội đón lấy hoa và bất giác Vừa chạm vào đã thấy buốt nơi tay Tôi trẻ quá, làm sao mà biết được Rằng cánh hoa phủ kín đầy gai?
Sao em nỡ mang về bông hoa đẹp Lại có gai làm xước cả tay rồi? Hoa rực rỡ mà gai như kim sắc Đã hóa dằm nhói buốt em ơi!
Hoa em hái giữa cánh đồng rộng rãi Nhưng hoa này em hái chẳng vô tình Rất có thể em chưa hề biết tới Những hoa nào gây nên nỗi đau anh...
(Đam-đin-xe-ghin Xôt-nôm-đooc)
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét