Bình hoa đã ngủ trên bàn
Kìa trang sách gấp, ngọn đèn thiu thiu
Ngủ đi, người của em yêu
Này con tàu lạ vừa neo bến chờ
Trời đêm nghiêng xuống mái nhà
Biển xanh kia cũng đã mơ đất liền.
Anh mơ, anh có thấy em
Thấy bông cúc nhỏ nơi triền đất quê
Chiếc mo rơi ở bờ tre
Con sông ra biển đã về rừng xưa
Đám mây về với cơn mưa
Con đường đi tới miền chưa có đường.
Ngủ đi, vầng trán yêu thương
Bức tranh đã ngủ, mặt tường lặng im
Ngủ đi, hòn đá thì mềm
Bàn chân thì cứng, ngọn dèn thì xa
Thời gian như gió thoảng qua
Tình yêu là cánh đồng hoa giữa trời
Tay ta nắm lấy tay người
Dẫu qua trăm suối ngàn đồi cũng qua
Xuân Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét