Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Vẫn là tháng tư, vẫn là hoa loa kèn trắng, vẫn là em...



Tháng tư về rồi đấy có thấy không? Như một vòng quay bất tận của đất trời, tháng tư, loa kèn trắng lại về từng góc phố, con đường...


Là tháng tư… tháng em được sinh ra, tháng bắt đầu của mùa hè cháy bỏng. Mỗi tháng tư là thêm một lần lòng em nao nao hướng về miền xa xôi lắm, nhưng cũng thật gần, bởi nó ở ngay trong lòng em đây thôi.

Còn ngày một ngày hai nữa, cả Hà Nội thân yêu sẽ ngập tràn một loài hoa, những búp nụ trắng xanh nuột nà chúm chím vẻ dịu dàng e ấp như nụ cười hàm tiếu của người con gái bỡ ngỡ đặt những bước chân đầu tiên vào cuộc sống.

Không rực rỡ kiêu sa, không mặn mà hương sắc, em dành được chút gì cho thế giới này? Chỉ một chút dịu dàng run rẩy trên những gánh hàng rong, chỉ một chút thanh khiết trắng tinh em e ấp, giữ gìn, để rồi sẽ nở bừng trong phòng khách của các gia đình Hà Nội, chỉ đơn sơ mà thanh thoát toát lên không phải khi được cắm trong những bình pha lê quý giá, mà cần một chiếc bình gốm thôi, càng mộc mạc thì lại càng hợp với chính em, và lại càng đẹp hơn... Dường như tháng tư chính là em, và dường như sẽ có được em khi mỗi tháng tư về...

Những nụ hoa em trắng trong cũng mang dáng hình như một con thoi người ta dùng dệt lụa, ví von vu vơ thế thôi nhưng đủ hiểu lắm rồi. Cuộc sống hiện đại đã cho phép em có mặt trong các cửa hàng hoa cả năm trời, nhưng sao vào những tháng khác em không còn đẹp nguyên sơ như thế, bởi đã pha trộn chút gì đó của loài hoa lys rực rỡ kiêu sa. Nhưng khi tháng tư về, em mới thật sự là em, mới thật sự là những gì người ta hằng khao khát, mới giống như con thoi dệt lụa ấy, miệt mài dệt cho người một tháng tư...

Tháng tư, em nhớ ai mà em nhớ lắm, một nỗi nhớ chẳng thể định hình, một nỗi nhớ không thể gọi tên, và cũng chẳng thể biết được mình đang nhớ ai cả. Có thể là nhớ chính mình, nhớ con người mình của những tháng tư năm trước, nhớ cái cảm giác bồi hồi ngóng chờ ngày sinh nhật, nhớ cảm giác đợi chờ một người không đến, nhớ những giận hờn vô cớ vì ai lỡ hẹn với mình, nhớ cả chút tiếc nuối thẫn thờ khi tháng tư qua...

Và vẫn là tháng tư, vẫn là hoa loa kèn trắng, vẫn cứ là em đấy thôi thiết tha trong từng câu hát "Tháng tư về..."

Câu hát ngày nào ta đã hát ai nghe
Về một thuở vô tư, một thời thiếu nữ
Và tháng tư thì muôn đời vẫn cũ
Chiều ý ta nhuộm trắng sắc loa kèn

Con đường mùa hè chênh chếch bóng trăng lên
Trăng vành vạnh như ta, mười sáu tuổi
Bát ngát cánh đồng, ngút ngàn xanh tiếc nuối
Gió phiêu du giục lá khép mi gầy...

(theo Blog Dale)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét