Có khi nào núi lớn mãi không thôi
Ôm ấp biển xanh muôn trùng sóng gọi
Biển mênh mông nhưng núi kia vời vợi
Biết bao giờ sẽ với tận trời cao
Cúi mặt buồn rền rĩ khúc thương đau
Da diết nhớ cho bạc đầu sóng vỗ
Những con nước về theo dòng lệ đổ
Người hững hờ mặc mưa gió thổi qua
Có khi nào núi đứng tận nơi xa
Nghe tim vỡ đá tuôn dòng máu đỏ
Để biết nhớ nhung ưu tư vò võ
Và hiểu tận tường ngôn ngữ tình yêu
Biển cũng đau khi nắng tắt những chiều
Hoàng hôn xuống Hải Âu về ngơ ngác
Dẫu hờn giận hay rũ sầu tan tác
Vẫn mong rằng núi lớn mãi không thôi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét