Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Lời hoa cỏ



                                                      LỜI HOA CỎ

Chiều suông em đứng ngắm gió trải trên cánh đồng

Và nhớ thế, biết không?
rầm rì lời hoa cỏ...

Này, gửi vào trong gió chút nồng nàn men môi
Này, gửi vào mây trời hương thơm xuân ... mềm ấm

Này, gửi vào tiếng sấm rằng em, em yêu anh
Ơi ngọn gió mát lành
Gửi anh cho em nhé!

(Nguyệt Vũ)
Tình yêu là một cuộc chơi ú tim của số mệnh. Mỗi một cuộc tình có một lẻ chơi riêng. Chớp một khoảnh khắc yêu giữa khoảng trời mênh mang nhớ Vũ Thị Minh Nguyệt đã thảng thốt trong LỜI HOA CỎ: Chiều suông em đứng ngắm gió trải trên cánh đồng
Và nhớ thế, biết không
rầm rì lời hoa cỏ... Em đứng ngắm trên cánh đồng trong một buổi chiều suông, ui gia là em nhớ...
và rồi em nghe âm thanh của hoa cỏ thì thầm: “ nhớ thế, biết không?”. Có thật thế không! khi người phụ nữ đang yêu và thường xốc nổi đứng ngắm và nghe? không phải, thực mà, không hề phải! Lời em hay là lời hoa cỏ? Người con gái ấy đang yêu và ép buộc thiên nhiên phải tham gia vào cuộc chơi lả lơi tình ái:

. ..." Này, gửi vào trong gió chút nồng nàn men môi
Này, gửi vào mây trời hương thơm xuân ... mềm ấm”
Cũng có lúc tôi nghĩ tình yêu phải chăng là sự ban phát diệu kì nhưng rồi giật mình ngẫm lại mới hiểu ra cái đa tình trong cơ sự yêu đương. Cô gái đã dè dặt trong cách nói: “…Này, gửi vào trong gió… Này, gửi vào mây trời…” Nhưng đằng sau sự dè dặt ấy là một trời xúc cảm làm cho người nghe cũng phải uốn miệng nuốt khan trước sức gợi của ngôn từ: “…chút nồng nàn men môi hương thơm xuân …mềm ấm”Tôi đã ngất ngứ vì say trong việc ăn gian tác giả: "chút nồng nàn men môi và hương thơm xuân … mềm ấm”. Em ăn gian thiên nhiên trời đất, tôi cũng tập tành cái cách ăn gian mà hiểu, mà ngồi tủm tỉm một mình... Thì ra ngắm gió trên cánh đồng chí là mượn "mặt bằng" kinh doanh tình ái. Ác, ác, ác!Tình yêu, lời yêu không chỉ âm thầm gửi hương theo gió mà còn vượt cả thời gian nhờ vào tiếng sấm âm ba: "Này, gửi vào tiếng sấm rằng em, em yêu anh
Ơi ngọn gió mát lành
Gửi anh cho em nhé! "Tiếng sấm tháng ba, ngọn gió lành tháng bảy - lại một lần nữa thiên nhiên bị cưỡng bức trong lểu lảo ái tình. Không chỉ còn là cuộc chơi mà cuộc tình đã biến thành khắc khoải. Nỗi nhớ đã biến thành tiếng sấm gọi tình và anh là niềm khát khao cháy bỏng: “…Ơi ngọn gió mát lành Gửi anh cho em nhé!”. Bài thơ dừng lại ở sự khát khao và tôi luôn mong là như thế để thi nhân mới có dịp cho người đời những áng thơ hay. Xin chào thi nhân và người tình nhân luôn bị bao phủ bởi lưới tình khó gỡ để tôi hoài hoài được đọc thơ em. Và những điều tôi viết ra đây cũng là những lời Hoa Cỏ.
(Đinh Đình Chiến)
Nguồn: Blog Nguyệt Vũ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét