Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Nếu em quên tôi


IF YOU FORGET ME
I want you to know
one thing.

You know how this is:
if I look
at the crystal moon, at the red branch
of the slow autumn at my window,
if I touch
near the fire
the impalpable ash
or the wrinkled body of the log,
everything carries me to you,
as if everything that exists,
aromas, light, metals,
were little boats
that sail
toward those isles of yours that wait for me.

Well, now,
if little by little you stop loving me
I shall stop loving you little by little.

If suddenly
you forget me
do not look for me,
for I shall already have forgotten you.

If you think it long and mad,
the wind of banners
that passes through my life,
and you decide
to leave me at the shore
of the heart where I have roots,
remember
that on that day,
at that hour,
I shall lift my arms
and my roots will set off
to seek another land.

But
if each day,
each hour,
you feel that you are destined for me
with implacable sweetness,
if each day a flower
climbs up to your lips to seek me,
ah my love, ah my own,
in me all that fire is repeated,
in me nothing is extinguished or forgotten,
my love feeds on your love, beloved,
and as long as you live it will be in your arms
without leaving mine.

Pablo Neruda

NẾU EM QUÊN TÔI

Muốn em tỏ một điều thôi
Chừng như em đã biết rồi, là khi

Qua song, vầng trăng pha lê,
giữa cành đỏ lá,
thu về chậm sao,
Anh nhìn
Tay khẽ chạm vào
lớp tàn ảo,
vỏ nhăn cau củi cành
sát bên bếp lửa phòng anh
Tất cả chúng
đều muốn giành về em.
Vẻ như ánh sáng, hương thơm
đường ray tàu
hay cánh buồm nổi trôi
Mọi tồn tại giữa cõi đời
đều tới đảo,
nơi em ngồi chờ anh.

Nếu khi
em bớt yêu anh
Một chút thôi
anh cũng đành tuân theo

Nếu bỗng dưng có một chiều
quên tìm, em chẳng nghĩ nhiều về anh,
cho rằng anh đã quên nhanh,
Chắc rằng đấy
chuyện đành hanh, điên khùng.
Kệ cho ngọn gió thổi tung
đời anh
mảnh vải
giữa rừng biểu trương
Và em quyết định tách đường,
bỏ anh ven biển,
giữa phương trời này,
Mầm từng mọc rễ xanh cây
Thì em nên nhớ cũng ngày ấy thôi,
Tay anh lại níu cuộc đời,
chân anh lại bước
tìm nơi đất hiền.

Nhưng nếu một ngày nên duyên,
một giờ em muốn mình nên vợ chồng
Vị ngọt ngào giữ trong lòng
đặt bông hoa thắm sắc hồng lên môi,
Kiếm tìm anh,
thì em ơi,
hỡi người yêu, hỡi cuộc đời của anh!
Lại bùng lên ngọn lửa xanh
chẳng quên, chẳng tắt, tình anh tuôn trào
sống bằng tình của em trao,
đời này sẽ chẳng khi nào rời xa
Mình là mãi của nhau mà...
(Ngọc Châu dịch)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét