Em chẳng thể nào làm thơ nữa tặng anh
Nên đành viết tặng mình những vần thơ bé bỏng
Cho dẫu trái tim em đang cồn lên muôn vàn con sóng
Nhưng không thể tới bờ trong dào dạt niềm yêu
Nên nếu thấy em buồn, anh đừng hỏi vì sao
Em đâu thể sẻ chia cái điều em chẳng có
Em mãi vẫn chỉ là bông ly vàng bé nhỏ
Mọc hững hờ bên lối cỏ anh qua
Dẫu chẳng thể ước ao được trở lại ngày xưa
Vẫn muốn hoá con dã tràng hoài công bên bãi biển
Cứ xây mãi những lâu đài li ti trên cát ẩm
Cho một mối tình hoài vọng, viển vông
"Gọi ngàn lần, tên anh vẫn là không..."
Câu thơ cũ trở về day dứt quá
Anh bên em, đâu phải người xa lạ
Mà lời thầm thì đành tắt lặng trên môi
Em phải trở về cuộc sống của em thôi
Cuộc sống chẳng có anh trong bữa ăn, giấc ngủ
Chẳng thể viết tặng anh những vần thơ cháy lửa
Giọt nước mắt ưu tư
em dành tặng riêng mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét