NGƯỜI ĐÀN BÀ GIEO HẠT
Những hạt thơ vãi lên trời xanh
Lả tả rơi xuống rối bời cỏ dại
Người đàn bà lặng thầm khắc khoải
Gieo hạt chẳng chờ đón về mùa gặt hái.
Những hạt thơ tự sinh ra trên những ngón tay
Như những hạt cơm trong chiếc niêu Thạch Sanh
cứ hết lại đầy
Khao khát tự thoát thai lớp vỏ khô chật hẹp
Được hé búp mắt non nghiêng ngó trời xanh
Hít thở bằng làn da căng nắng ấm gió lành
Nhấp vị ngọt ngào giọt sương tan buổi sớm...
Những hạt thơ nóng ấm
Mưng căng tròn không chịu nằm im
Càng giữ chặt trong tay càng nhưng nhức khát thèm
Càng ủ kín càng vẫy vùng giải thoát
Người đàn bà vung tay vãi hạt
Những hạt thơ lao xao bay về phía mặt trời
Lả tả rơi... rơi...
giữa rối bời cỏ dại
Có thể một mai hạt sẽ nảy thành cây
Xanh miên man hoa trái tròn đầy
Cũng có thể chỉ dày thêm triền cỏ dại
Xanh kiệt cùng từng cọng xanh hóa giải
Người đàn bà lặng thầm gieo vãi
Những hạt thơ tí tách nảy mầm...
Author: Hoa Lily - Hạnh Ly
*Please ask for permission before copying
*Please ask for permission before copying
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét