CHỜ BÌNH MINH
Đêm lại thức Có vầng trăng bầu bạn ở trên trời
Giá có rượu ta mời trăng một chén
Say cùng ta trăng ơi ...
Biển cạn tay người
Ta đi mãi chưa thấy bờ hạnh phúc
Này bến trong, kia bến đục
Bến nào là bến tương tư?
Những lúc yếu lòng ta vịn lấy câu thơ
Những vần thơ chẳng bao giờ nói dối
Những vần thơ dại cuồng và nông nổi
Những vần thơ như sóng cứ xô bờ ...
Ngày thương, tháng đợi với năm chờ
Những sợi tóc cứ lặng thầm ngả bạc
Hạnh phúc ở tận nơi nào sa mạc
Mà kiếp người rong rêu ...
Con tim khờ cứ vụng dại thương yêu
Cứ hát mãi bài tình ca muôn thuở
Đôi chân trần mải miết
Hành hương về cõi trăm năm ...
Bàn tay đi tìm hơi ấm tri âm
Chợt cóng lại giữa mùa đông tháng bảy
Vòng tay ôm chưa trọn nỗi niềm riêng
Đã ngơ ngẩn vực sâu lòng trơ đáy
Khu rừng yêu bốc cháy
Những đền đài, thành quách cũng thành tro
Những dòng sông phiêu lãng hẹn hò
Chợt hóa thành kỷ niệm ...
Đêm nằm mơ một phép thần mầu nhiệm
Ta gặp anh, thành phố hóa thiên đàng
Và hạnh phúc ngọt ngào mà giản dị
Ta ngắm nhìn cây cỏ đón mùa sang
Lòng sẽ mỉm cười và cuộc sống sang trang
Một ngày mới bắt đầu bằng nắng ấm
Hạnh phúc tan trên môi người rất chậm
Có anh về, hoa nở giữa đời ta ...
Đêm cứ trôi và lòng cứ nhạt nhòa
Trái tim nhỏ lại mơ về hạnh phúc
Nỗi buồn vẫn cứ trở mình thao thức
Xốn xang chờ một bình minh ...
Vũ Trung Hiếu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét