Đành thôi, mượn dáng em ngồi
Để em hiểu được tình tôi với người
Mong manh sợi khói thuốc ơi
Câu thơ chìm nổi một trời đa đoan.
Dẫu là đá, dẫu gan vàng...?
Cũng nghiêng ngả... những lo toan cuộc đời
Cũng đành như thế, người ơi!
Cuộc chơi, ta với người chơi... cũng đành
Người dao sắc, ta vẽ tranh
Cuối cuộc chơi có nguyên lành được không?
Hơn nhau là ở tấm lòng
Cứ trao, để nhận... hư không... cũng đành!
Khải Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét